Con đường Tám uốn mình
Trên đời này có bao nhiêu người cứ hối hả bước đi. Chợt dừng lại, bên bước đường bươn chải, mà lòng thắt lại, thầm nghĩ rằng hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi. Vâng đúng vậy, các bạn cũng như tôi đều có những năm tháng dằng dặc xa quê. Để bây giờ ngược thời gian lòng tái tê ngồi nhớ lại quê hương. Ôi sao mà da diết.
Ngược bến Tam Soa, theo con sông Ngàn Phố, men theo con đường Tám lên miền sơn cước đại ngàn, vâng đó là Hương Sơn quê tôi. Một miền quê nắng gắt, mưa nguồn, suối lũ. một miền quê đã sinh ra và nuôi dưỡng bao thế hệ con người, trai tài, gái sắc, trai anh hùng, gái Thuyền Quyên của nhiều dòng họ có tên tuổi lớn, thành danh lớn. Những con người đó và tôi, cũng như chúng ta và các bạn chắc hẳn không ai không có một tuổi thơ ngập tràn kỷ niệm của hương đồng cỏ nội, của những trưa hè tắm sông tắm hồ, chăn trâu, bắt bướm thả diều, ngập tràn với những nhớ nhung, ký ức khi chiều buông, trâu về xóm nhỏ, tiếng mõ trâu, cộng hưởng với tiếng sáo diều vang ấm cả ngày đêm. Để rồi đây xa quê, lòng day dứt bồn chồn, nao nao, nhớ về những tháng năm của tuổi thơ, của những trưa hè trốn mẹ, cha, trộm trái cây hàng xóm.
Nhớ tuổi thơ vọc đất, lội bùn, bắt cá,
lên rừng hái sim,
hái muồng,
chặt củi, bơi nước lũ băng bờ vớt củi trên sông. Hay những đêm trăng sáng nô đùa sân hàng xóm,
nằm ngắm trăng trên chõng tre của sân nhà, vui đùa trên những cánh đồng vừa mới thu hoạch xong hay thả bè trên sông Ngàn Phố
nghe râm ran dân làng gọi nhau chè xanh, tiếng đánh thức gọi hươu- lộc lộc-
Nhớ những món ăn dân dã của quê hương mà giờ đây có nhiều món đã thành đặc sản quê nhà như cá Mát,
Mui om
Cơm gạo trấn. Bánh đúc, bánh gói. Tro kè,
thịt Hét.
Nhớ nhung những sáng chờ mẹ chợ về mua cho vài hào Cục Múc, hoặc
bánh Kê, Cu Đơ. Bánh tráng.
món Tráo Trợ nấu nước ăn với cơm nguội trưa hè. Đặc biệt món cá Mát ở thượng lưu kẹp từng xâu nướng sém kho nghệ với nước chè xanh, để khử mùi bùn ăn ngon tuyệt . Nhớ về những tháng năm tuổi thơ, của buồn vui, sướng khổ của những kỷ niệm ngập tràn của cơm gói mo meo, muối vừng vét cối, rang kiến mối, bứt lúa trấn mệ mồng năm... Nhớ về những cực khổ của người dân lao động quê mình. Nhớ những âm thanh lộp bộp rơi trên lá cọ kè của những đêm đông mưa phùn giá lạnh.
Nhớ về những tháng năm của mùa đông, giá lạnh, nắng hanh ta đi ngang những cánh đồng vừa gặt, vào những đêm trăng sáng nghe những hương vị của mùa màng như mùi thơm của rơm rạ, mùi ấu của khoai bị ngâm nước. hay đi qua những xã vùng đồi nghe những hương vị thơm của sim, mốc, ran mà lũ trẻ chăn trâu cắt bỏ lưng trâu đưa về đêm ngồi đốt sưởi cho đỡ lạnh.
lên rừng hái sim,
hái muồng,
nằm ngắm trăng trên chõng tre của sân nhà, vui đùa trên những cánh đồng vừa mới thu hoạch xong hay thả bè trên sông Ngàn Phố
Hơn nửa đời phiêu bạt rất muốn về úp mặt sông quê |
nghe râm ran dân làng gọi nhau chè xanh, tiếng đánh thức gọi hươu- lộc lộc-
Nhớ những món ăn dân dã của quê hương mà giờ đây có nhiều món đã thành đặc sản quê nhà như cá Mát,
Mui om
Cơm gạo trấn. Bánh đúc, bánh gói. Tro kè,
thịt Hét.
Nhớ nhung những sáng chờ mẹ chợ về mua cho vài hào Cục Múc, hoặc
bánh Kê, Cu Đơ. Bánh tráng.
món Tráo Trợ nấu nước ăn với cơm nguội trưa hè. Đặc biệt món cá Mát ở thượng lưu kẹp từng xâu nướng sém kho nghệ với nước chè xanh, để khử mùi bùn ăn ngon tuyệt . Nhớ về những tháng năm tuổi thơ, của buồn vui, sướng khổ của những kỷ niệm ngập tràn của cơm gói mo meo, muối vừng vét cối, rang kiến mối, bứt lúa trấn mệ mồng năm... Nhớ về những cực khổ của người dân lao động quê mình. Nhớ những âm thanh lộp bộp rơi trên lá cọ kè của những đêm đông mưa phùn giá lạnh.
Chắc có lẽ trong mỗi chúng ta không ai mà không nhớ những tháng của mùa đông khi nhiệt độ ngoài trời xuống thấp, khi đi qua những mái nhà tranh nhìn những làn khói lam chiều là là khuếch tán vào trong không khí ẩm trên mái tranh kè tạo thành những hình ảnh khói nhởn nhơ trong chiều tà của mùa đông của thời tiết se lạnh, nắng hanh. trông thật đẹp mắt.
Xa quê nơi đất khách quê người. Mỗi dịp xuân về tết đến chắc mỗi chúng ta lòng đều se lại, nao nao, nhớ về những phiên chợ tết nghe tiếng pháo đì đùng,
ngắm những hàng tranh treo tết. Nhớ về những con đường đất, mưa phùn lầy lội, bùn non chão choẹt, nắng lên người dân đi lại nhiều tạo thành một lối mòn... tạo thành con đường làng uốn lượn rất đẹp cảm giác se lạnh khi ta đi từ nắng vào bóng râm...
ngắm những hàng tranh treo tết. Nhớ về những con đường đất, mưa phùn lầy lội, bùn non chão choẹt, nắng lên người dân đi lại nhiều tạo thành một lối mòn... tạo thành con đường làng uốn lượn rất đẹp cảm giác se lạnh khi ta đi từ nắng vào bóng râm...
Nếu trên đời này được ước điều gì đó một lần, thì tôi sẽ ước. Ước gì trở lại tuổi thơ.
Trái của nhiều tuổi thơ
lên rừng bứt đi chân đất có nhiều đứa bị cây léc cắt đít lộng chân
hoa mò đỏ
Giới (trâu bò cà vào trông rất đẹp)
có thể bạn chưa biết. Một loại chùa mua của người bạn Sơn Hàm
Ai đã từng bứt về cho nội ngoại ăn trầu
Khi đốt cháy mùi rất thơm
Trẻ trâu ai đã từng nướng bỏ miệng nhai ăn chưa? Rất thơm.
Sân hợp tác nơi tuổi thơ nô đùa
Một cối giã mấy trăm trày, anh em tị nhau đâm và tùa. dần sàng.
lên rừng bứt đi chân đất có nhiều đứa bị cây léc cắt đít lộng chân
hoa mò đỏ
Giới (trâu bò cà vào trông rất đẹp)
Khi đốt cháy mùi rất thơm
Một cối giã mấy trăm trày, anh em tị nhau đâm và tùa. dần sàng.
Ầm làng ầm xóm trưa về tối đến
Lớp học trong lũy tránh bom mỹ
(gần nhà ông tiễn)
Hầm Triều Tiên nơi tuổi thơ ta ngồi khi nghe máy bay mỹ. ( nhớ lại - nước bì bõm có những con tít nhỏ bu quanh thành hầm)
Mũ rơm tránh bom bi của mỹ
Ký ức sẽ tràn về khi nghe tiếng máy bay trên bầu trời, ta sẽ nhớ lại từng đợt pháo sáng của máy bay Mỹ khi đi ném bom, làm sao quên được mẹ con, bà cháu cõng nhau xuống hầm, nước bì bõm có nhiều côn trùng, rắn rết, mà tuổi thơ ta còn nhỏ nên chẳng sợ hãi gì, mà lũ trẻ chúng ta còn tranh nhau nhặt kim tuyến mà Mỹ thả xuống để làm nhiễu ra đa, hay tranh nhau nhặt truyền đơn, tiền giả.
( bom nổ cầu chuối bù, bàu đôông trường cấp 3)
Nhất sy nhì da tam trà tứ ổi... con trai ai cũng biết
Hái xưa, bao nhiêu tay thì được một gồi bao nhiêu gồi thì được một lượm?
Một năm học tiêu tốn không biết bao nhiêu là chuối
Đaị hội 6 của đổi mới, bài thơ của Phan Thị Xuân Khải gióng lên hồi chuông đổi mới...Những cháu sinh ra sau năm 86 không còn nhìn thấy cảnh này
Có ai nhớ câu khẩu hiệu không sợ thiếu chỉ sợ không công bằng không?
Mooc dam
Nhủi cá, dam
Một người bạn Sơn Hàm đang cất rớ gần kênh Khe Cấy!
Chó treo mèo đậy bếp xưa.
Bến Trị đò ngang
Bục bục
ngày xưa thường lấy lá hôông xôi
Ô quan
Cu Đăn (hố ôông sự)
Đùng Đình
Chay
Chua Ke
Chùa mua
Tuổi thơ có ai toác đụng khai đi
Có ai đã từng bị thu cạu, rổ chưa?
Hoa chuối khỉ
Yên bình
Ai đã từng mang oi đi bắt cá?
(gần nhà ông tiễn)
Mũ rơm tránh bom bi của mỹ
Ký ức sẽ tràn về khi nghe tiếng máy bay trên bầu trời, ta sẽ nhớ lại từng đợt pháo sáng của máy bay Mỹ khi đi ném bom, làm sao quên được mẹ con, bà cháu cõng nhau xuống hầm, nước bì bõm có nhiều côn trùng, rắn rết, mà tuổi thơ ta còn nhỏ nên chẳng sợ hãi gì, mà lũ trẻ chúng ta còn tranh nhau nhặt kim tuyến mà Mỹ thả xuống để làm nhiễu ra đa, hay tranh nhau nhặt truyền đơn, tiền giả.
( bom nổ cầu chuối bù, bàu đôông trường cấp 3)
Bánh thời bao cấp
Mái tranh quê
Khoai ối
Mận tím
Thù lù
Ngấy
Lắm cân trai đun củi ngấy lắm cân gấy uống nác cợn
Lắm cân trai đun củi ngấy lắm cân gấy uống nác cợn
Ngô đồng ngày xưa ở chợ rạp có một cây rất to trên đó có treo ( Ô bác lơ)
Du
Chuối khỉ
ngày xưa thường lấy lá hôông xôi
Sắn, bạn tôi than vãn rách mất đụng cùn phíp.
Nồi bù có ai biết tang nữa không?
Ký ức tuổi thơ,ngập tràn Hạnh Phúc.
Trả lờiXóaBài viết của anh rất hay.Chúc A nhiều niềm vui .đêm ngủ ngon anh nhé
Anh ở đầu sông em cuối sông đây.
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaQuê hương nặng nghĩa ân tình
Trả lờiXóaAi mà không nhớ không thành người đâu
-Vui khỏe nghe anh!